Chương 50

Cuộc Liên Hôn Sai Lầm

14.884 chữ

19-04-2023

Thụy Khanh nhìn Minh Hoàng ngồi vào xe, rướn người qua thắt dây an toàn cho cô nhưng không tranh thủ hôn cô giống mấy lần trước.

Nhìn anh giận, mặt cô cũng buồn xo: "Sao anh không vui? Nếu Khanh làm sai thì cho em xin lỗi."

Còn chưa giáo huấn gì người ta đã chủ động nhận sai, dù chẳng biết đã làm sai điều gì.

Thật là hiền lành đến mức chẳng ai nỡ giận nữa.

Minh Hoàng vô cùng buồn bực nhưng không thể nói ra uẩn khuất trong lòng.

Không lẽ lại bảo cô rằng anh ghen? Và bắt đầu mất tự tin vì sợ mình già, không xứng với người ta.

Không nghe anh nói gì, sợ anh tức giận Thụy Khanh níu tay anh, trưng bộ mặt tội nghiệp.

Minh Hoàng chịu không nổi, hôn phớt vào má cô: "Thụy Khanh không có sai, tại anh buồn thôi."

"Sao anh lại buồn? Hay là chờ Khanh lâu nên anh giận? Mai mốt anh đừng chờ nữa.

Trời nắng như vậy Khanh cũng xót."

Lời này nghe vào tai thật khiến lòng ai đó như vừa được dội một xô suối mát.

Người yêu dễ thương như vậy mà để cô một mình dưới này, anh bắt đầu thấy bất an.

"Khi nào em kết thúc khóa thực tập ở đây hả cưng?"

"Dạ chắc khoảng một tháng nữa."

"Sau đó quay lại thành phố là cưng tốt nghiệp phải không?"

"Dạ! Làm luận văn xong cũng vài tháng nữa ra trường."

Minh Hoàng tính toán ủ mưu, sẽ không để người nào có cơ hội chen ngang giữa anh và Thụy Khanh.

Đứng từ xa dòm ngó bạn gái bé bỏng của anh cũng không được, anh sẽ không cho phép.

Đặc biệt cái cậu bạn chung trường kia, anh sẽ không để cho cậu ta tới gần Thụy Khanh nữa.

Đình Thành không biết mình đã bị Minh Hoàng liệt vào danh sách đen.

Quyết tâm trong lòng nên anh bắt đầu dùng chiến thuật bám người.

Mỗi chiều thứ năm chạy xuống cùng cô dạo quanh phố phường, sau đó ở lại đợi cô đến trưa thứ sáu đón về.

Tuần nào bận họp đột xuất không tự thân xuống được sẽ nhờ tài xế xuống đón cô.

Và sau đó quỹ thời gian còn lại đều dành hết cho cô.

Thụy Khanh bận dạy Vân Tú, người này cũng không chịu tách ra, chủ động chở cô sang nhà dạy Vân Tú.

Đương nhiên dù Thụy Khanh mắc cỡ phản đối cũng không thoát được anh.

Mỗi lần qua nhà Vân Tú đều bị ba mẹ bé chọc cho đến khi cô quẫn bách, chỉ biết chạy trốn lên phòng Vân Tú mới có cảm giác sống lại.

Chưa bao giờ Thụy Khanh biết Minh Hoàng có một mặt rất nhu mì, lại còn chịu khó đến mức này.

Anh ngồi nói chuyện với Quốc Toàn, kiên nhẫn đợi Thụy Khanh dạy xong.

Nhưng chỉ nói chuyện được một chút, anh lại tìm cách ra phòng khách, đến bên cây đàn của hai cô trò, làm thính giả nghe người yêu anh dạo phím đàn.

Anh chẳng tỏ vẻ gì ngại ngùng, trong khi Thụy Khanh mắc cỡ đến đỏ cả mặt mũi.

Đã vậy chị Vân trêu chọc khí thế, sợ mai mốt Vân Tú chẳng còn cô giáo dạy học nữa, báo hại bé con khóc như mưa gió, vì cô Khanh sẽ không đến dạy bé nữa.

Người lớn phải dỗ dành một lúc, bé con mới nguôi ngoai.

Nhưng bé đã bị bóng ma tâm lý nên đu người Thụy Khanh, sợ cô ra về bỏ bé.

Mấy lúc đó Minh Hoàng lại xót cho người yêu dấu.

Tướng cô gầy như vậy, Vân Tú giờ đã lớn, tất nhiên là nặng hơn, nên người đàn ông này làm chuyện ấu trĩ, giả vờ dời sự chú ý của bé, để tách bé ra khỏi người anh yêu.

Bảo vệ đến mức không còn gì để xấu hổ.

Cho nên ở nhà Vân Tú, Thụy Khanh luôn bị ghẹo chọc.

May mắn qua nhà anh, ông nội thương cô nên không trêu đùa.

Lúc nào Thụy Khanh đến, ông đều bỏ hết việc, chỉ ngồi trò chuyện với cô, còn muốn bắt cô ở nhà ông.

Ông nội còn nói bóng gió đợi Thụy Khanh tốt nghiệp rồi qua nhà ông ở, ý chính là muốn hai đứa đám cưới sớm.

Minh Hoàng thừa biết ông nội muốn chắt trai, nhưng mà khiến người yêu bé bỏng của anh sợ hãi bỏ chạy, anh đành phải nhảy vào ngăn ông nội.

Vất vả lắm mới có người mang lại cho anh cảm giác muốn kết hôn, ông nội đừng hù dọa người ta.

Rủi cô vì quá sợ trốn không yêu anh nữa, thì ai đền cho anh đây?

Nên Minh Hoàng hạn chế mang cô về nhà chơi với ông nội.

Ông nội lại không chịu, cứ vài hôm lại réo anh, cho đến khi anh đưa Thụy Khanh đến ăn tối ông nội mới hài lòng.

Tình cảm của anh và Thụy Khanh ngày càng ngọt ngào, tăng dần theo cấp số nhân.

Có điều vẫn chưa thể nói cho gia đình cô biết.

Nguyên nhân là có Trúc Khanh ở đó.

Bản thân Thụy Khanh cũng sợ gia đình không ủng hộ, nên chưa chịu cho anh công khai mối quan hệ của hai đứa.

Minh Hoàng dù buồn bực cũng đành chiều ý cô, đợi thêm thời gian.

Ông nội là người buồn bực nhất.

Ông mong hai đứa được hai bên gia đình chấp nhận, rồi sau đó sớm về một nhà.

Ông thích chắt trai lắm rồi, không thể đợi thêm được nữa.

Ông nội muốn đích thân sang bên nhà nói chuyện với gia đình Thụy Khanh, nhưng bé con sợ hãi đủ thứ.

Tội nghiệp con bé, sống trong sự hờ hững của gia đình nên tính tình có chút nhút nhát, hơi co người.

Ông nội tự nhủ trong lòng, mai mốt cô là cháu dâu của ông rồi, ông sẽ yêu thương cô, sẽ không để ai nói nặng cháu dâu của ông nữa.

* * *

Gần đây Thụy Khanh bận rộn làm luận án.

Cô vẫn ở nhà trọ cùng Hải Băng và Ngọc Linh.

Minh Hoàng giờ đã thân với hai đứa bạn cô, vì mỗi lần đến đưa Thụy Khanh đi chơi đều bị hai cô nàng này ồn ào.

Sau đó, người đàn ông lịch sự ga lăng này mỗi lần đưa người yêu về đều rất biết điều, mua thực phẩm dụ người, sẵn tiện nhờ hai cô bạn để ý người yêu bé bỏng của anh.

Anh còn cho số riêng của mình và năn nỉ hai người lúc nào Thụy Khanh có chuyện, gọi báo giúp anh.

Hải Băng và Ngọc Linh có được số anh đều giật mình.

Dù hai cô chưa ra đời đi làm, chẳng va chạm nhiều nhưng mấy lần đi tiếp thị cũng hiểu một điều, số của mấy đồng chí VIP đâu dễ gì có được.

Hải Băng có người quen làm ở công ty con của Minh Hoàng, chỗ cô hay tiếp thị.

Người đó đã nói cho cô vài thông tin hoành tráng về người đàn ông này.

Anh có hẳn một cơ ngơi, còn trẻ nhưng rất thành đạt.

Làm từ thiện cũng tốt, không hách dịch, không khắc nghiệt với cấp dưới, lại có lòng trắc ẩn.

Cũng nhờ anh lên tiếng, nên những lần sau này cô tiếp thị cho công ty anh, đều được trả lương gấp bội.

Người quen của cô nói là do bên trên yêu cầu phải hỗ trợ sinh viên.

Giờ hai cô có số của anh, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Phải biết số này bao nhiêu người muốn mà đâu phải ai cũng có được.

Nếu bữa nào hai cô túng tiền, có thể mang số này đi bán cho mấy công ty tiếp thị, sales, chắc cũng kiếm được khối tiền.

Thụy Khanh thì không nghĩ nhiều giống hai bạn của mình.

Như bao lần Minh Hoàng đưa cô về ngõ nhà trọ, anh đều không chịu quay đầu về, mà đợi cho cô vào cổng an toàn rồi mới lên xe.

Vào phòng, Thụy Khanh đưa đồ ăn cho bạn, hai nhỏ có đồ ăn lập tức đẩy cô đi chỗ khác.

Tình bạn, tình thân mỏng như tờ giấy vậy đó.

Thụy Khanh buồn bực thay quần áo, ngồi xuống một góc mở quà người yêu mới tặng tối nay.

Dù không biết dịp gì nhưng anh buộc cô phải nhận quà.

Thụy Khanh mở quà, bên trong là một bộ đủ mười hai con thú thủy tinh, nhỏ nhỏ xinh xinh, khiến cô thích mê tơi.

Bên dưới còn có một phong thơ thậy dày.

Dù chưa mở ra cô có thể đoán được bên trong là gì.

Trong lòng vừa vui sướng vì được tặng một bầy thú, vừa buồn bực với phong thơ trên tay.

Cô đợi một chút, chờ Minh Hoàng lái xe về đến nhà mới gọi cho anh.

"Anh đây cục cưng.

Mới xa anh vài phút đã thấy nhớ anh rồi sao?" Minh Hoàng ghẹo cô.

"Sao anh lại cho em tiền? Em không muốn như vậy." Giọng Thụy Khanh buồn buồn.

Nghe giọng cô không vui, Minh Hoàng không dám đùa, đành phải nghiêm túc lại: "Anh muốn lo cho cưng.

Gần tốt nghiệp rồi, ở yên đó học hành, không cần vất vả chạy đi làm thêm nữa."

"Em hiểu anh lo cho em.

Nhưng em không muốn là gánh nặng của anh."

Thụy Khanh đôi lúc như người lớn, lại quá tự trọng khiến anh không biết làm sao, cứ sợ vô tình làm tổn thương cô.

"Nghe anh nói nè baby.

Em không là gánh nặng của anh.

Thật ra anh muốn lo cho em, nhưng biết em không thoải mái.

Dù gì em cũng gần tốt nghiệp.

Em lại không chịu dựa vào anh.

Nhìn em chạy theo Hải Băng làm tiếp thị anh rất xót."

"Nhưng làm cái đó không hề tốn sức.

Với lại giờ chỉ ở nhà làm luận văn, em rất rảnh, đi làm vừa kiếm tiền vừa thoải mái tinh thần."

"Anh không nghĩ thế.

Anh chỉ sợ em có chuyện, chạy bên ngoài sợ em xảy ra tai nạn giống lần trước.

Thụy Khanh có hiểu nỗi lòng của anh không?" Giọng Minh Hoàng lo lắng yêu thương.

Thụy Khanh hiểu anh vì cô, nhưng cô không muốn anh giúp đỡ kiểu này, nó giống như cô quá lệ thuộc vào anh.

Tự nhiên trong lòng có chút không thoải mái.

Cô thích hai người yêu nhau bình đẳng.

Nhận tiền của anh như vầy, có cảm giác được anh bao nuôi.

"Anh lo cho em, em rất cảm động, nhưng mà nhận tiền của anh em không thoải mái."

Thụy Khanh cố tìm từ diễn đạt ý mình, tránh cho anh tự ái hoặc hiểu sai ý cô: "Em thích tình cảm của hai đứa không có tiền bạc xen vào giữa.

Biết rằng anh lo cho em, và em cũng cảm kích anh, nhưng em thích mình cũng ngang bằng với anh, thay vì nhận tiền như vậy, có cảm giác như em lệ thuộc vào anh.."

Cô không biết nói sao nhưng anh đã hiểu ý cô: "Em là sợ anh đang bao nuôi em phải không?"

Đây là con heo sợ được nuôi, ngày nào đó sẽ bị làm thịt.

Đúng là anh không nghĩ Thụy Khanh lại nhạy cảm đến mức này.

Thấy cô khổ sở quá, anh đành phải chiều cô, sẽ không khiến cô khó xử nữa, ai bảo tình yêu anh dành cho cô quá lớn lao.

Có điều vì yêu, anh đương nhiên không muốn người yêu mình phải vất vả.

Không giúp trực tiếp được thì anh phải giúp gián tiếp.

Lúc này bé cưng của anh rảnh rỗi, có thể kiếm cho cô một công việc nào đó không tốn sức, không phải chạy bôn ba ngoài đường.

Nếu mang cô đến công ty lớn của anh, cô sẽ không chịu và sẽ nhận ra anh đang thông qua cách này giúp đỡ cô.

Vả lại chỗ đó toàn những việc đao to búa lớn, cũng không phù hợp với cô.

Minh Hoàng suy nghĩ một lúc rồi gọi xuống các công ty con bên dưới, kiếm mấy việc đánh máy và nhập liệu cho cô.

Điều kiện là không gò bó thời gian, muốn đến lúc nào cũng được.

Người điều hành nghe anh dặn dò cũng méo mặt, đào đâu ra công việc đánh máy, nhập liệu? Sếp đây là làm khó ông rồi.

Tiền lương thì lấy trực tiếp từ tiền túi của sếp.

Ông nghe lệnh xong lại gọi cho trợ lý sắp xếp.

Vấn đề đã xong nhưng ai biết vài ngày sau Minh Hoàng lại gọi cho ông, nhờ thu xếp thêm hai cho hai cô nữa.

Giám đốc thầm than trong lòng.

Vì thu xếp cho cô kia đã khiến công ty phải di dời các bàn làm việc và giờ phải sắp xếp lại nhân sự các phòng ban luôn, để tìm chỗ nhét thêm hai người nữa vào.

Bên này Thụy Khanh cũng ngại.

Cô thừa biết Minh Hoàng muốn giúp đỡ cô, một mình cô đã khiến anh phải nhờ vả người ta.

Giờ Hải Băng và Ngọc Linh cũng muốn theo cô, Thụy Khanh khó xử vô cùng.

Nhà cô cũng có công ty, cô hiểu đâu phải lúc nào cũng cần người, đâu phải muốn nhét ai là nhét.

Thế nên lúc hai người đi chơi cùng nhau, khi Thụy Khanh rối rắm mở lời xin cho hai người bạn làm cùng, Minh Hoàng rất muốn cười.

Cảm giác tài trợ cho người yêu bé bỏng từ tiền túi của anh hạnh phúc biết bao nhiêu.

Chỉ là giờ có thêm hai cô bạn, có chút không biết diễn tả làm sao.

Không lẽ là bao nuôi ba cô?

Nhưng mà cô gái nhỏ của anh cũng thiện lương quá đi, thấy mình có việc nhàn lại muốn bạn được giống mình.

Nào có biết là để sắp xếp một công việc giả tạo cho cô, người ta phải chuyển đổi mọi thứ, giờ lại tạo thêm việc cho hai cô nữa.

Thôi thì vì người yêu anh đành phải làm khó cấp dưới của mình.

Thế nên cái công ty nào đó mới phải lo đủ ba bàn làm việc.

Vấn đề là để ba cô ngồi chung thì không đủ chỗ, đành phải tách ra.

Bên trên đã dặn dò phải tự nhiên, không được tiết lộ điều gì cả, phải đối xử với ba cô như nhân viên bình thường, để họ biết là công ty thật sự cần người nhập liệu, chứ không phải giỡn chơi.

Ngày đầu tiên ba đứa đi làm trong phòng máy lạnh, không phải chạy ngoài đường nắng gió.

Phải nói là vui sướng hạnh phúc muốn lật trời.

Hải Băng mỗi lần về phòng trọ đều ghẹo Thụy Khanh rằng nhờ quen sếp bà nên một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Thụy Khanh không nói lại con nhỏ, chỉ có thể đỏ mặt cười trừ.

Nhập liệu chẳng hề khó khăn, khó ở chỗ là phải tạo ra nó thật tự nhiên để các cô không nghi ngờ.

Để có người thật việc thật, một số việc nhập liệu vào hệ thống kế toán, đều được đẩy sang cho nhóm Thụy Khanh làm.

Những nhân viên chịu trách nhiệm phần này vô cùng hạnh phúc, bớt việc nhưng lại không bớt lương.

Chỉ chịu khó kiểm tra lại khi các cô này nhập vào.

Lúc đầu còn lo sợ các cô ẩu, người quen của sếp, được sếp bao nuôi nên chỉ làm cho có lệ, ai ngờ người ta vô cùng cẩn thận, thống kê gì cũng rõ ràng.

Đâu có đùa được, dù sao cũng là các cử nhân sư phạm, là những người thầy hướng dẫn các mầm non tương lai của đất nước.

Năng lực đâu phải dạng vừa.

Bọn cô không biết suy nghĩ lắc léo trong lòng các nhân viên trong công ty.

Ba đứa nghĩ đơn giản là họ may mắn được quen với Minh Hoàng, và anh biết chỗ này cần người nhập liệu, bởi vậy dựa vào mối quan hệ mới xin cho các cô.

Công việc tương đối nhàn hạ, chỗ làm lại mát mẻ, không bị ai trong phòng ăn hiếp.

Dù không được ngồi cùng nhau nhưng có hề gì, chỉ mất một ít thời gian nhập liệu mỗi ngày, sau đó cuối tháng được lãnh lương, vui sướng muốn quay cuồng.

Thụy Khanh được hai đứa bạn tôn như thần, và Minh Hoàng đương nhiên là thần trong các vị thần.

Thế nên tối nay người nào đó đến rước bạn gái đi chơi, hai người bạn cùng phòng thấy anh như thấy người hùng.

Hai con mắt ngưỡng mộ muốn đui mù, miệng cám ơn rối rít.

Các bạn trẻ ngây thơ, thành thật, đáng yêu vô cùng.

Tiếp xúc với mấy cô nhỏ này, lúc nào cũng khiến Minh Hoàng thoải mái, không phải gò bó đấu đá như các đối tác trên thương trường.

Người yêu bé bỏng của anh cũng là người rất biết chuyện.

Lúc này ngồi trên xe anh, cũng nhiệt tình cám ơn không kém gì hai cô bạn, nhưng anh đâu có muốn nhận lời cám ơn suông.

Những dịp thế này, dại gì không thu chút lợi về cho bản thân.

Thế nên thay vì nổ máy xe chở cô đến nhà ông nội ăn cơm, người này chỉ nhìn cô không thèm nhúc nhích.

"Sao anh không chịu chạy xe đi ạ?" Thụy Khanh nhìn anh khó hiểu.

"Nãy giờ người ta cám ơn anh, sao bé cưng không có thái độ nào hết." Đây rõ ràng là giọng điệu đòi nợ.

"Có mà, nãy giờ Khanh cám ơn anh nhiều lắm mà." Con thỏ trắng ngây thơ.

"Chỉ cám ơn bằng lời nói suông, chẳng có chút thành ý nào hết."

"Vậy..

vậy phải làm sao?"

Thụy Khanh mở to mắt trông mong nhìn anh.

Biểu cảm ngây thơ của cô chỉ khiến anh muốn nuốt luôn vào bụng, ăn một lần cho xong.

Thật là đáng yêu không chịu nổi.

Nhưng đã lỡ giả bộ rồi phải làm cho trót.

Mặt anh đáng thương:

"Anh xin việc cho ba người vất vả như vậy mà không ai tặng gì cho anh."

"Ồ! Là Khanh vô tình.

Hay là để mai..

mai Khanh đi mua quà tặng anh nha."

"Anh đâu có đòi quà." Là tại anh, nói không rõ ý.

Minh Hoàng buồn bực: "Anh không cần quà của bé cưng."

"Vậy..

vậy anh thích gì?" Thụy Khanh cũng rối rắm.

Minh Hoàng quay sang: "Chỉ một nụ hôn là đủ."

Mặt Thụy Khanh lại đỏ lên, quẫn bách.

Người đàn ông bên cạnh lại không có gì nao núng.

Nợ anh, anh phải đòi.

Đâu có bữa trưa nào là miễn phí.

Thụy Khanh bối rối một chút.

Minh Hoàng ngó sang thấy mấy ngón tay để trên đầu gối cô hết thả ra, rồi co lại.

Nếu không đang trên xe ngoài đường, anh rất muốn đè con thỏ nhỏ này xuống giày vò một lúc mới thỏa niềm nhớ nhung.

Ai bảo con thỏ này quá dễ thương, mềm mại đáng yêu.

Chỉ nhìn thôi làm sao đủ?

(Còn tiếp).

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!